Tùy
bút 2014
Trong một ngày, có lẽ thời gian
thoải mái nhất của tôi là lúc lái xe đi làm. Ngày còn rất non, màn đêm chưa vén
nên nền trời còn đen kịt. Tôi cứ đi theo luồng xe, những đốm đỏ kéo thành vệt
dài không dứt lập lòe trước mặt. Chậm,
nhanh, cũng mặc.... Và thế, tôi thả tâm trí vẩn vơ về những ngày tháng cũ. Như sáng nay thôi,
trong màn trời đen của một ngày đông lạnh tôi bỗng dưng nhớ đến củ khoai ấm tình của một mùa Đông xưa.
Một củ khoai! Bạn chớ vội cười. Hãy cùng tôi
sống lại khung cảnh ấy. Cho dù bụi thời gian đã phủ dày nhưng kỷ niệm vẫn còn
đó y nguyên.